“Tôi biết mình là một tài xế làm dịch vụ, tôi không thể phản kháng bằng những lời lẽ không hay. Tôi khóc vì uất ức tủi thân, khóc vì mình được minh oan, khóc khi nghĩ đến gia đình, đồng nghiệp, công ty, con cái sẽ không vì tiếng oan của mình mà bị ảnh hưởng”, tài xế taxi chia sẻ.
Mới đây, bài đăng của một tài xế hãng taxi nổi tiếng kể câu chuyện bị du khách “vu oan” ở điểm du lịch biển Sầm Sơn, Thanh Hóa đã nhận về hơn 20k lượt like, hơn 6k lượt bình luận và gần 4k lượt chia sẻ.
Chủ nhân câu chuyện là anh Vũ Đức Chương (38 tuổi, tài xế taxi) cho biết, vào chiều ngày 4/7, anh gặp 3 mẹ con du khách vừa tắm biển xong bắt xe về lại khu lưu trú. Tuy nhiên, anh Chương không thể ngờ được chuyến đi tưởng chừng bình thường này lại mang đến cho anh một ký ức không thể nào quên.
“Lần đầu tiên trong nghề lái taxi hôm nay bản thân cảm thấy tổn thương và buồn khi bị nghi ngờ về sự trong sạch và minh bạch đến vậy.
Buổi chiều nay khi đang chạy xe trong khu vực FLC thì gặp 3 mẹ con du khách đi tắm biển về bị lạc không nhớ số căn villa có vẫy xe mình lại bảo chị bị lạc không nhớ đường về căn, cho chị về NT***. Mình vui vẻ trở về tận nơi. Sau khi thanh toán tiền khách xuống xe vui vẻ cảm ơn vì đã về đúng căn nơi khách nghỉ.
Vì khách đi biển về nên ghế ướt và cát mình xuống xe lau dọn ghế cho sạch và có gửi cho khách cacvidit bảo: “Những ngày nghỉ ở đây, chị đi đâu bằng xe taxi thì ủng hộ em chuyến xe nhé!”.
Khách vui vẻ cầm cacvidit và vào nhà, mình tiếp tục công việc như mọi ngày là đưa đón khách ra vào khu vực FLC.
Cứ thế thời gian trôi đi chừng 30 phút, điện thoại số lạ gọi đến có nói: “Nãy em trở chị về NT***, chị có để quên túi màu hồng trên xe em”. Rồi cả số điện thoại của tổng đài hãng xe gọi hỏi liên tục.
Mình đã giải thích là trước khi khách xuống xe, mình đã kiểm tra và lau dọn ghế không phát hiện đồ gì nhưng khách và tổng đài nhất quyết bắt mình quay về căn vila để giải quyết.
Về tới căn NT***, mình cảm thấy bất an khi khách tập trung cả đoàn đứng trước cổng. Lúc này mình mới hay túi màu hồng mà khách nói để quên trên xe trong đó có hơn 10 triệu tiền mặt và dây chuyền vàng.
Mặc dù đã giải thích cặn kẽ là trước khi khách xuống xe mình có kiểm tra và lau dọn khu vực ghế không phát hiện đồ gì rơi trên xe nhưng khách cứ khăng khăng là trước khi lên xe mình là có túi màu hồng đó, rồi còn có những khách khác nói những lời xúc phạm, áp đặt cho mình.
Vì khách đông, người này nói người kia nói, còn buông những lời không hay, nghi ngờ mình lấy túi đồ đó. Khách bảo check lại cammera mặc dù mình giải thích xe mình chỉ có camera hành trình chứ không có camera soi trong xe. Số lượng khách đông và áp đảo mỗi người một lời khiến mình quay cuồng trong sự bất lực dù đã giải tích cạn lời là đồ không rơi trên xe mình.
Kể cả khi các anh điều hành đến để nắm bắt tình hình và giải quyết thì khách vẫn một mực khẳng định trước khi lên xe mình là có túi đồ đó và nghi ngờ mình không minh bạch.
Trong sự ồn ào đó, bỗng đâu có một bạn đi xe máy đến đeo túi đồ màu hồng trước ngực bảo có phải túi này không. Mọi người vỡ òa khi nhìn thấy túi đồ mà bạn kia mang lại.
Không khí bỗng như chìm lắng xuống khi tất cả đổ dồn ánh mắt vào mình, có lẽ lúc đó nước mắt mình đã rơi xuống và nức nở khóc như một đứa trẻ. Bởi trước đó mình đã hứng chịu những lời đàm tiếu khinh khi. Mình khóc vì uất ức vì tủi thân, cũng khóc vì bản thân mình được trong sạch.
Hóa ra là túi đồ chứa tài sản vàng bạc ấy khách đánh rơi trên xe điện mà khách cứ khẳng định rơi trên xe mình. Cái ôm vỗ về an ủi mình và nói lời xin lỗi đã muộn màng. Mọi người tập trung vỗ vai an ủi và xin lỗi mình nhưng nước mắt vẫn cứ rơi vì tủi thân.
Cảm ơn bạn lái xe điện nhiều! Bạn đã mang lại bình an và sự trong sạch cho mình. Bạn là người tốt và đáng trân trọng!
Chị khách có số điện thoại ********* thân mến.
Em xin phép được đăng số điện thoại của chị lên trang cá nhân em vì trước khi nói gì về người khác mình phải suy nghĩ thật kĩ càng, từng bước giải quyết vấn đề chứ không nên áp đặt cậy đông hiếp yếu.
Em biết chị cũng sẽ rất ân hận khi chị và gia đình đã có những suy nghĩ, những lời không hay dành cho em hôm nay. Mặc dù chị cũng đã xin lỗi em, xin lỗi các anh điều hành công ty em, nhưng chắc chắn rằng lương tâm chị sẽ không được thanh thản như em đâu chị ạ!
Chị và gia đình có bỏ phong bì làm chút quà tặng em nhưng em không nhận vì em không muốn nhận đồng tiền của sự xúc phạm.
Mỗi người sinh ra một hoàn cảnh, một công việc. Bọn em lái xe taxi của một hãng xe thương hiệu thế nên mỗi người lái xe cũng sẽ là những con người thương hiệu và uy tín chị nhé!
Chúng ta không nên khinh rẻ một công việc, một nghề nghiệp nào cả khi họ lao động chân chính bằng mồ hôi bằng sức lực của mình chị nhé!
Và biết đâu khi chúng ta cởi bỏ chiếc áo của một du khách, cởi bỏ chiếc áo của người lái xe, cuộc sống của chị chắc gì đã hơn được cuộc sống của em, nhớ nhé chị!
Đừng vội áp đặt và phán xét người khác khi vấn đề chưa làm rõ!”
Được biết, trước đây, anh Chương làm lễ tân ở khách sạn, sau dịch, anh bắt đầu làm tài xế taxi. Anh cho biết đã gặp nhiều khách quên đồ trên xe, anh đều liên lạc trả lại, dù là gói đồ ăn hay chiếc ô che nắng. “Hôm đó nếu anh lái xe điện không đến, tôi không được minh oan thì không biết sau này con tôi sẽ đến trường thế nào…”, anh nói.
Sau sự việc, lãnh đạo công ty đã gọi điện hỏi thăm, động viên. Anh Lê Trung Vinh – người trả lại chiếc túi cho hay, khoảng 17h30 phút ngày 4/7, thấy xe điện của anh, 3 mẹ con đã lên xe để về villa. Nhưng khu 5 sao này xe điện không được vào nên anh chỉ đường cho khách đi bộ gần hơn. Đến khi anh phát hiện thấy chiếc túi hồng nên đã cất ở đầu xe, nhưng phải chở thêm 3 lượt khách nữa mới quay về lấy xe máy chạy vào khu 5 sao tìm khách bỏ quên.
Cư dân mạng bình luận:
– Nhiều người cứ tưởng bản thân có tí tiền là có quyền vênh mặt lên với đời, coi thường người làm dịch vụ. Chắc gì đồng tiền họ tiêu đã là tiền chân chính!
– Nhân cách những người này chắc chỉ bằng đúng cái phong bì họ đưa cho anh lái xe!
– Khi ra đường chúng ta cần đem theo tiền, các loại giấy tờ và đặc biệt là não. Quên đồ thì 99% là do lỗi của mình rồi.
– Đọc bài mà trong lòng cảm thấy đau! Không cần biết lý do mà giữa con người với nhau sẵn sàng buông lời thóa mạ, mạt sát. Thật là đáng buồn, đoàn khách đó cho dù có xin lỗi nhưng ly nước đổ đi thì làm sao đọng lại?
Lifehub tổng hợp
Nguồn bài viết