Nhiều khi lỡ hẹn một giờ, lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm!
Giận dỗi là một thứ gia vị không thể thiếu trong tình yêu. Tuy nhiên, nó chỉ mang lại ngọt ngào nếu như ta biết sử dụng vừa đủ. Nếu như đi quá đà, chúng ta có khả năng đánh mất đi tình yêu, thậm chí là cả người thương như câu chuyện đau lòng của cô gái dưới đây.
“Mình là con 1. Gia đình cơ bản. Mọi thứ với mình chỉ là bố mẹ và nuông chiều.
Mình chưa bao giờ phải san sẻ tình cảm với ai. Chưa từng phải chia em miếng bánh cái kẹo, chia nửa cái bánh mì. Có lẽ vì thế mà cái tôi, tính ích kỷ của mình quá lớn.
Mình yêu ai cũng chỉ có 1 thời gian ngắn. Rồi mình tự cho cái bản ngã của mình lên cao. Coi người yêu không bằng mình rồi chia tay. Ai yêu mình không nuông chiều mình mình lập tức chia tay không quay đầu lại.
Mình gặp và yêu anh. Anh đáp ứng mọi thứ từ mình vô điều kiện, có khi xa hàng mấy chục km mình thèm ăn gà nướng cũng phải mua lên cho mình.
Rồi ngày mưa ngày nắng đưa đón mình không chậm 1 phút. Anh thỉnh thoảng đưa mình đi mua đồ, đi ăn uống, làm mọi cách để mình vui, yêu chiều mình vô điều kiện.
Tình yêu đẹp chỉ đến đó chứ tới đâu. Nhưng tính mình ích kỷ. Mình hay giận dỗi vô cớ. Hôm đó mình giận anh, bỏ mặc anh xin lỗi, anh trình bày lý do rồi van nài.
Mình bỏ đi, anh lái xe đi tìm mình. Trời mưa tầm tã. Mình vẫn cố nghĩ rằng mưa phải đi tìm mình mới là yêu mình. Mình qua nhà bạn thân chơi, vui vẻ nói chuyện với bạn, nghĩ chắc anh không tìm ra mình.
Mình đang giận anh phải xuống nước gặp xin lỗi mình. Và đúng thật, anh gọi điện liên tục, đi tìm mình mọi nơi, rồi im lặng mấy tiếng đồng hồ. Mình thấy hơi lạ.
Nghĩ bụng 2 năm yêu nhau mà anh lạnh nhạt như thế, đủ thứ suy nghĩ trong đầu. Rồi 2 giờ đêm mình nhận được điện thoại từ số lạ, tưởng anh gọi mình nghe luôn.
Ai ngờ người ta gọi mình tới nơi nhận người thân bị tai nạn. Là anh. Anh đi tìm mình rồi đi mãi. A mãi mãi 28 tuổi. Mình chưa bao giờ nghĩ hôm đó là lần cuối mình gặp anh.
Mình hối hận vì sự ích kỷ giận dỗi vô cớ của mình đẩy anh vào nơi tận cùng đau đớn nhất. Bao nhiêu ước mơ xây được nhà cho bố mẹ, cưới được em mãi dang dở.
Anh chỉ còn nằm đấy bất động với chiếc áo mưa rách nát, rũ rượi trong màn mưa. 2h đêm nếu không phải vì mình anh sẽ không bao giờ ra đường như thế, lại đi nhanh như thế.
Giá như mình không giận anh, giá như hôm đó… 100 nghìn lần mình ước giá như không có ngày hôm đó. 3 năm rồi, mình chưa bao giờ ngừng dằn vặt vì anh, vì điều mình gây ra cho anh.
Anh gặp mình trong mơ vẫn chỉ cười không trách không hờn mình nửa lời. Vậy mình phải sống sao bây giờ?”.
Một câu chuyện thật sự buồn và cái kết cho tình yêu sẽ là nỗi ám ảnh dài lâu đối với cô gái trẻ tuổi. Trong tình yêu, sự hờn dỗi, giận nhau chỉ nên trở thành một thứ gia vị tăng thêm cảm xúc cho cả hai. Nếu như lúc nào cũng chìm đắm trong điều đó sẽ khiến cả hai mệt mỏi, tình cảm chẳng thể bền chặt. Và nếu như đen đủi hơn, xấu số hơn thì tình cảnh sẽ đến giống như chàng trai trong câu chuyện tình yêu trên.
Với tình yêu, đôi khi có những nỗi ám ảnh dài lâu khiến người ta chẳng bao giờ nguôi ngoai được. Chẳng phải ngẫu nhiên mà có câu nói rằng không yêu nhau cũng được, chia tay nhau cũng được nhưng đừng bao giờ âm dương cách biệt. Một sự từ biệt không có lời chào sẽ luôn luôn đau xót biết bao.
Đây cũng là một bài học lớn dành cho những cô gái thường trừng phạt người yêu bằng sự im lặng. Chúng ta sẽ chẳng biết những tai nạn sẽ ập đến lúc nào. Nếu như tai nạn liên quan đến màn giận dỗi thì lại càng ám ảnh nhiều hơn nữa.
Lifehub tổng hợp