Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất đối với một vài người, bởi dẫu sao đối phương cũng là người ta trân quý nhất, chia tay người ta đau cũng là điều hiển nhiên thôi.
Người yếu đuối thì cứ mãi bám víu quá khứ ấy để rồi từng ngày trôi qua chôn vùi cảm xúc mình, tự cứa thêm vài vết thương rồi gặm nhấm nỗi đau ấy. Bỏ mặc bản thân ra sao thì ra.
Người đủ bản lĩnh thì bỏ lại tất cả phía sau lưng để bước tiếp con đường còn dang dở. Bởi họ biết những gì qua rồi thì không thể nào quay lại như lúc đầu được nữa. Thay vì chôn vùi bản thân vào quá khứ họ lao mình vào công việc, cố gắng hoàn thiện bản thân mình, muốn chứng tỏ cho người kia thấy họ sống tốt như thế nào, và một vài người suy nghĩ rằng: “để đối phương hối hận khi rời xa mình”.
Tôi đã từng có cái suy nghĩ ngây ngô như thế. Sau chia tay mối tình kia tôi lao mình vào công việc, trong tâm tưởng tôi không có gì khác ngoài công việc. Nhưng rồi tôi không vui mừng hả hê như mình nghĩ, tôi nhận ra bản thân mình cô độc bấy lâu này, tất cả chỉ một mình, ngay cả khi đi ăn tôi cũng chỉ có một mình.
Không còn là vui mừng, cũng chẳng như mình từng nghĩ, mà là xót cho bản thân, là thương cho một mối tình đã từng.
Thay đổi bản thân mình chỉ để nhận sự hối hận từ người trước, một suy nghĩ thật buồn cười từ một kẻ chưa trưởng thành. Tại sao chúng ta không nhìn về phía trước, nhìn về tương lai. Trang giấy đã viết đủ dòng thì nên gấp lại để sang trang mới. Có tô vẽ thì cũng chỉ làm cho trang ấy thêm hoen ố mà thôi.
Ai cũng có quá khứ, cũng có những nỗi đau nhưng xin hãy để lại nó trong tiềm thức, hãy để nó được ngủ yên ở đấy, chúng ta sống ở thực tại này thôi.
Mỉm cười lên nhé bạn tôi.
Tâm sự của #Gã
LifeHub